Thơ Đỗ Duy Ngọc


Đỗ Duy Ngọc sinh năm Canh Dần 1950 tại Quảng Bình, lớn lên tại thành phố Huế, học Mỹ thuật Huế khoá 1967-1971. Mười lăm tuổi anh xuất bản tập thơ tại Đà Nẵng mang tên Khung tình vỡ. Nhưng rồi anh nhận ra ngay sở trường của mình không phải là sáng tác văn học! Vô Sài Gòn, anh vừa vẽ vừa học, lấy thêm bằng cử nhân của Văn khoa, Sư phạm và Vạn Hạnh. Trước 1975, hoạ sĩ Ngọc đã hai lần mở triển lãm tranh. 



NÓI VỚI BẠN BÈ

Tặng những người bạn của tôi



Rồi chúng ta cũng sẽ về với đất

Tranh dành chi chuyện tốt xấu hơn thua

Hồn lưu lạc thịt xương rồi sẽ mất

Nhựa còn đâu khi lá đã sang mùa



Rồi có lúc chúng ta cùng ngồi lại

Nhìn rõ nhau để nhớ buổi thiếu thời

Hãy làm sao ánh nhìn không e ngại

Cầm tay nhau và lòng rất thảnh thơi



Rồi có lúc chúng ta buồn vái lạy

Đốt nhang trầm khóc bạn hữu ra đi

Rơi nước mắt lúc xe tang sắp chạy

Sao giờ đây đối xử chẳng ra gì



Rồi có lúc ta trở về cát bụi

Nắm tro tàn cô lẻ giữa trần gian

Sao lại vẫn hao tâm ngồi cặm cụi

Viết những lời khiến bằng hữu tan hoang



Rồi tất cả chỉ vòng quay trống rỗng

Đến rồi đi quy luật của muôn đời

Sao không đến bằng đôi lời thơ mộng

Để cuối đời không tiếc cuộc rong chơi



Saigon.12.9.2014

DODUYNGOC



GẶP NHAU



Tóc đã trắng rồi râu hết xanh

Thời gian như ánh nắng qua cành

Thương mây viễn phố sầu hiu quạnh

Gío thổi chiều nay khách độc hành



Giữa chốn đông người nhìn ra nhau

Không bàn tay vẫy dạ nát nhàu

Phố phường hối hả trời hun khói

Không có dao đâm mà nhói đau



Em ở trời xa ta ở đây

Ba mươi năm nỗi nhớ vơi đầy                       


Ba mươi năm nữa đà mấy chốc

Sẽ là lau trắng gió lắt lay



Ta nửa đời làm dân phiêu bạt

Thiếu quê hương chẳng có quê nhà

Đời em biến cố thân trôi giạt

Giờ gặp nhau bóng xế chiều tà



Nhận ra nhau mà chẳng tiếng chào

Nhìn nhau ánh mắt đọng xôn xao

Nghe trong hơi thở thời gian cũ

Tim đập mau mà lòng hư hao



Ba muơi năm trước chẳng chờ nhau

Ba muơi năm sau chiều đi mau

Ánh mắt ngược đường nhìn vội vã

Bánh xe quay mắt nhìn phía sau



Thôi đành xem như là kẻ lạ

Vô tình gặp gỡ giữa phồn hoa

Chuyện cũ hôm xưa đành nén lại

Vì chúng ta còn phải về nhà



Tháng 6.2007. Sàigòn






BÀI THƠ TÌNH CŨ



Tôi đứng đợi đây – Em đi đâu?

Ba mươi năm mưa nắng dăi dầu

Vẫn còn đốm sáng trong lồng ngực

Cơn đau dài – nỗi nhớ rất sâu.

Ba mươi năm, nhiều chuyện bể dâu

Thời gian như ánh nắng qua đầu

Chưa nắm được tay đà mất bóng

Tôi vẫn chờ đây – Em mãi đâu ?

Đă có trầu cũng đă có cau

Chỉ thiếu vôi, không đỏ môi nhau

Cũng như duyên thắm mà không nợ

Giữa ngă ba đường lạc mất nhau.

Tôi đứng một mình – Em với ai ?

Khi thời gian là tiếng thở dài

Khi ly biệt đến cùng hội ngộ

Có còn chi nghĩ chuyện mốt mai.

Tôi đi về đâu – Em về đâu ?

Ba mươi năm nước chảy qua cầu

Tóc đă bạc đầu, tim loạn nhịp

Giấc ngủ khuya về, nhiều cơn đau

Tôi trở lại đây – Em ở đâu ?

Gío mưa giăng kín ngọn tình sầu

Chiếc lá thu tàn rơi xuống ngõ

Tôi đứng nơi này – Em nơi đâu ?

Chợt thoáng hình em giữa phố phường

Tôi đi tìm, phố vẫn mù sương

Ba mươi năm nữa ai còn mất

Có được tiễn nhau một quãng đường



30.04.2005



SHARE

bantruongxua

Chào bạn. Rất vui khi bạn đã ghé thăm trang này. BTX mong bạn có nhiều ý kiến đóng góp. Chúc bạn vui và mạnh khỏe !

  • Image
  • Image
  • Image
  • Image
  • Image
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét